THANH LÝ MÔN HỘ
VĂN HÓA PHẨM KHÔNG LÀNH MẠNH!!!!!
Không khuyến khích trẻ vị thành niên đọc truyện, truyện hoàn toàn là tưởng tượng, xin đừng đánh giá tam quan của tác giả.
Đèn vàng không phải đèn đỏ, dừng lại hay chạy tiếp là quyết định của mọi người.
.
.
.
.
.
.
_______________
Thái Tiên nhìn tư liệu về tín nô trong tay, nhíu mày tiếp nhận ba người đàn ông trưởng thành đang trần trụi quỳ gối trước mặt mình.
“Cầu chủ nhân thu nhận nô.”
Thanh âm có chút run rẩy, cả ba người đã quỳ gối hơn tiếng, không khỏi sợ hãi mệnh lệnh rời đi lúc nãy của chủ nhân. Bọn họ là tín nô, chủ nhân là thiếu chủ cao quý, bọn họ sống đến giờ khắc này đều là vì được hầu hạ người, hiện tại chủ nhân mệnh lệnh cho bọn họ không cần hầu hạ, không khác gì vứt bỏ bọn họ.
“Chủ nhâ-“
“Tôi không phải chủ nhân của cậu.”
“Chủ nhân, ngài là thần của nô, xin ngài đừng vứt bỏ nô.”
Người trẻ nhất trong bọn họ thương tâm lên tiếng, giọng nói mang chút nức nở.
Thái Tiên đau đầu, thật sự đau đầu. Hắn vốn không phải là người của thế giới này, lúc trước vì chuyện làm ăn bị người ta hãm hại phải ngồi tù, về sau lại không may bệnh chết.
Không ngờ vừa mở mắt ra, lượng thông tin ập đến khiến hắn choáng váng một phen, không thể để hắn chết đi an tĩnh một chút sao?
Việc làm hắn shock hơn nữa chính là, ba người dưới kia, một người là đối thủ hại hắn ngồi tù, một người là cai ngục cố tình bỏ đói, gián tiếp hại hắn bệnh chết.
Người còn lại là tên người yêu cũ đã cắm cho hắn hai cái sừng thật lớn, sau đó ôm số tiền cuối cùng của hắn bỏ chạy.
Thật sự, hắn chết cũng không đau khổ đến thế này.
Trong lúc chủ nhân trầm mặc suy nghĩ, ba người bên dưới cũng có suy đoán của riêng mình.
Hàn Thiềm: “chắc chắn do hôm qua lúc hầu hạ không cẩn thận, đã bị chủ nhân ghét bỏ.”
Thư Nhạn: “hay là cơm hôm nay nấu không hợp khẩu vị nhỉ? Rõ ràng lúc nãy chủ nhân đã ăn rất vui vẻ mà?”
Tử Quy: “huhu nhất định là vì ta trở nên xấu xí rồi, chủ nhân muốn đi tìm tín nô mới xinh đẹp hơn sao?”
Thái Tiên suy nghĩ một lúc, dứt khoát nằm xuống sofa nhắm mắt đi ngủ, đúng đúng đúng, chỉ là mở mắt chưa đúng cách thôi, nhắm mắt ngủ một giấc, nếu may mắn lần sau mở mắt có thể gặp được đầu trâu mặt ngựa!
_________________
Không may mắn thay, lúc tỉnh dậy, trước mặt vẫn là ba thân ảnh đang chỉnh tề quỳ gối. Nhìn thấy hắn thức giấc, trong mắt ba người không giấu nổi nét mong chờ.
“Chủ nhân ngài tỉnh.”
“Tôi không phải- haiz, bỏ đi, thích gọi thế nào liền gọi thế đó.”
Hắn xoay người vào bếp, định sẽ nấu chút gì đó bỏ vào bụng, cho đến khi hắn nhận ra ba người bọn họ đang bò phía sau mình, xem ra nếu không có mệnh lệnh, họ sẽ bò theo như vậy cho tới khi hắn ngồi xuống.
“Đứng dậy.”
“Chủ nhân, nô có thể quỳ.”
Đứng là ngang hàng với chủ nhân, bọn họ làm sao dám.
Thái Tiên suy nghĩ gì đó, nâng mắt nhìn bọn họ một chút rồi liền động thủ quỳ xuống. Ba người bị hành động của chủ nhân làm cho hồn bay phách lạc, vội vã dập đầu quỳ lạy, ngăn không cho hắn quỳ xuống.
“Các người đứng hay tôi quỳ?”
“Nô… Nô đứng…”
Nhìn bọn họ đứng quy củ phía sau, Thái Tiên hài lòng đi vào bếp, trong tủ lạnh còn chút tôm noãn, hắn định sẽ nấu chút cháo ăn. Ngày nào còn sống thì ngày đó hắn sẽ không ủy khuất bản thân chịu đói.
Bên cạnh đó, Thư Nhạn cụp mắt buồn rầu, bình thường đều là y chăm sóc việc thức ăn của chủ nhân, hôm nay ngài tự động thủ xuống bếp, xem ra thật sự đã ghét bỏ y.
Cháo rất nhanh đã chín, hắn múc ra ba cái chén nhỏ cho ba người bọn họ, thiết nghĩ quỳ lâu như vậy, chắc cũng đã đói bụng rồi.
Bản thân mình cũng được một chén cháo thơm lừng, Thái Tiên hài lòng chỉ chỉ vào bếp.
“Mỗi người một chén, không được tranh giành với nhau, đem ra bàn ăn chung đi.”
Được chủ nhân thưởng thức ăn, ba người vui mừng cầm lấy chén đem ra ngoài, quỳ gối dưới chân hắn mà ăn.
Thái Tiên bất lực, chỉ đành nói:
“Nếu muốn quỳ thì lên ghế gỗ quỳ.”
Ba người lục đục bò lên ghế ăn cháo.
Cháo rất thơm, nhưng không bấy lâu, Thái Tiên liền phát hiện ra vấn đề.
Người bên phải vì gấp gáp không thổi đã cho vào mồm, bị cháo nóng làm cho bỏng lưỡi, vừa ăn vừa suýt xoa.
Hắn lại đau đầu, có khác gì trẻ con không?
“Cậu, tên gì?”
“Nô… Nô là Tử Quy.”
…chủ nhân quên tên bảo bảo, bảo bảo đau lòng sắp chết
“Đi lấy đá viên đến đây.”
Không biết để làm gì, chỉ đành lẳng lặng đi lấy, lúc định quỳ xuống còn bị quát cho:
“Đứng dậy đi, dám quỳ xuống liền chặt chân cậu.”
“Hai người ăn đi, nhìn cái gì?”
Thư Nhạn và Hàn Thiềm: chủ nhân giận y liền trút giận lên nô, chủ nhân không cần nô nữa hay sao?
Ăn cháo xong rất có thể sẽ bị vứt bỏ, hai người như cún con cụp đuôi, buồn bã ăn hết miếng cháo còn sót lại.
“Chủ nhân, đá viên ạ.”
“Há miệng.”
Đá viên tan ra lành lạnh, vết bỏng nhanh chóng dịu xuống trông thấy. Tử Quy vui đến sáng mắt, long lanh nhìn chủ nhân.
“Lần sau còn như vậy, tôi chỉ nấu cho hai người bọn họ ăn, cậu không có phần.”
Miệng vẫn còn ngậm đá, không thể đáp lời, tai chó con liền cụp xuống, môi cũng bĩu ra.
Thái Tiên buồn cười xoa đầu cậu ta, Tử Quy nhìn hệt như người yêu cũ của hắn, kiếp trước cưng chiều cậu ta thành quen, đến hiện giờ vẫn vì hình bóng của cậu ta mà dư âm lên người tên này, vô thức trở nên dịu dàng mềm mỏng.
“À, còn hai người nữa, tên hai người là gì?”
“Nô là Thư Nhạn.” – đối thủ không đội trời chung.
“Nô là Hàn Thiềm.” – cai ngục gián tiếp khiến mình tèo.
Không vứt bỏ được, nhưng nhìn mặt họ sẽ khiến hắn ám ảnh.
Được rồi, xem như bắt đầu lại từ đầu vậy.
“Chung sống vui vẻ.”
“Chủ nhân?”
“Đừng gọi tôi là chủ nhân!”
___________