Người hàng xóm nhà bên(Beeduo) - Gặp gỡ(1)
Ranboo đang ngồi bần thần một chỗ,ngơ ngẩn nghĩ xem hôm nay nên đi đâu,làm gì,tối nay đi phượt với ai thì tiếng chuông điện thoại vang lên.''Ranboo,hình như có người mới chuyển đến khu mình hay sao ấy.Tao vừa thấy có một chiếc xe màu xanh đậu trước cửa nhà mày!'' ''Thật hả Tommy?''Nhẹ nhàng đẩy tấm rèm cửa màu đen ra và nhìn xuống dưới,đúng thật là có một chiếc xe vận chuyển màu xanh đỗ ở ngoài kia thật.''Ranboo,con có xuống đây không hả?Nhanh lên nào!'' Ranboo-một Enderman lai được sinh ra bởi mẹ là một trong những người phụ nữ giàu có và may mắn nhất trong việc cá cược và đàm phán.Ba anh thì thảm hơn,theo chủ nghĩa ''đặt vợ lên đầu là bất tử'' thì dù công việc phát minh vũ khí của ông có vất vả đến đâu thì mẹ nói gì ông vẫn làm hết,mệt mỏi nhể?''Ranboo!Mày mà để mẹ kêu một lần nữa là mẹ sẽ dìm con xuống hồ đấy!'' ''Con xuống ngay đây!''.Dưới nhà là một người phụ nữ tóc nâu đang đứng một cách rụt rè và một cô gái có vẻ chỉ nhỏ hơn Ranboo vài tuổi.''Ranboo,đây sẽ là hàng xóm mới của chúng ta!Họ còn có một đứa con trai nữa mà họ đang cần giúp đỡ để bê đồ vào nhà nên con sang giúp đỡ cậu bé ấy đi'' ''Vâng'' ''Cảm ơn chị,được hàng xóm chào mừng như này em thật sự rất vui!Mong sao mọi người giúp đỡ cho hai đứa nhà em,chúng vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được những gì hắn đã làm..'' ''Không sao đâu mà!''Ranboo mở tung cánh cửa và ôm những hộp đồ vào:''Có ai không?Đồ đạc của cậu nà-''Câu nói của Ranboo bị ngắt đoạn ngay khi cậu thấy cậu bé kia.Đôi mắt xanh lá sâu thẳm,mái tóc nâu bồng bềnh và cả những vết sẹo trên khuôn mặt ấy cũng như để tạo điểm nhấn trên khuôn mặt cậu vậy.Phải,đó chắc phải là người xinh đẹp nhất mà Ranboo từng thấy...''Thế cậu cứ đứng ngắm tôi tiếp hay gì?''Giọng nói của Tubbo vang lên đánh tan khoảng không tĩnh lặng.''Cảm ơn cậu vì đã bê đồ cho tôi.Chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau nên giới thiệu luôn,tôi là Tubbo'' ''Tôi là Ranboo''Và đó cũng chính là lần đầu họ gặp nhau.Ranboo cởi giày ra,đặt chúng ở trước cửa rồi đi lên trên gác.''Thế nào cậu bé ấy có tốt bụng không?'' ''Cậu ấy có vẻ cũng hiền lành mẹ ạ'' ''Vậy cậu ấy mấy tuổi?'' ''Chắc cũng trạc tuổi con thôi..''Lại nghĩ đến cậu bé kia thì Ranboo lại xông thẳng vào phòng.Anh cảm thấy chỉ muốn ôm lấy cậu ấy thôi còn trong đầu của anh giờ chỉ còn lại hình ảnh của cậu hàng xóm mới làm anh phải lắc đầu mấy lần.''Cái khỉ gì xảy ra với mình hôm nay ấy nhỉ?!''''Này!Cả nhà thấy như nào?Mẹ sẽ mời hàng xóm đến nhà mình ăn tối hôm nay!Để làm quen ý!''Mẹ của Ranboo thì vỗ hai tay vào nhau với giọng nói đầy vui sướng trong khi bố anh ngồi cạnh đã sặc cả trà từ lúc nào.''Bình tĩnh nào em,kảlm nèo!Chắc gì họ đã muốn đến mà chúng ta cũng không muốn tạo ấn tượng xấu đúng không nào?''.Ranboo ở trên phòng đã phải cười to khi nghe tiếng bố mẹ anh trò chuyện,quá nhiều ý nghĩ vụt qua đầu anh vào lúc này khiến anh khó có thể tiếp tục tập trung làm bài được.Ranboo ngã người xuống chiếc giường mềm mại rồi buông tiếng thở dài và lại nhìn chằm chằm vào cái trần nhà nhàm chán một lần nữa.Sao cậu bé nhà bên có thể khiến anh bấn loạn như bây giờ nhỉ?Làm con nhà giàu cũng chả dễ gì,vừa mở cửa lớp là bọn con gái méo biết từ đâu ra xông ra vồ vào người anh rồi cả việc học tập của anh cũng hay bị đình trệ do phải giải quyết quá nhiều thứ.Đẹp trai,nhà giàu,học giỏi.Bạn nghĩ cứ thể là sống tốt đúng không?Méo,mệt vl,Ranboo sắp đột quỵ với cái cuộc sống như này mất rồi.Nhưng cậu bé kia cứ như là một ánh sáng của đời anh vậy,dù gì mới chỉ gặp một lần nên anh nhất định phải tận dụng mọi cơ hội để được nói chuyện với cậu.Lúc ấy thì tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa:-''Hello Bro!Thế nào,cái cậu hàng xóm trông như nào?''Giọng nói to như bò rống của Tommy truyền qua loa điện thoại thì lại có vẻ càng lớn tiếng hơn nữa.-''Cậu ấy đẹ-cậu ấy là người tốt bụng và thân thiện!(Ranboo-POV:Suýt lộ rồi,đau tim vl '-')''-''Cậu ấy là bạn thân qua mạng của tao đấy!Hay không!''-''Cái đm gì cơ?!Mày vừa nói gì?Nhắc lại đi''-''Bọn tao gặp nhau ở Discord và trở thành bạn thân vì nói chuyện hợp cạ vl.Sau đấy thì tao gợi ý cậu ấy chuyển đến đây vì ở đây đang có một căn nhà đang ''sale sập sàn'' và cậu ấy cũng đang cần chuyển nhà nữa nên yea,cậu ấy là bạn thân tao :)''-''Tao méo quan tâm rằng mày có phải là bạn thân hay gì nhưng nếu mày làm cho cậu ấy bị làm sao thì mai mày không nhìn thấy ánh sáng nữa đâu''Ranboo nói rồi dập thẳng máy.Bên phía Tôm-mỳ:''Lạ nhể?Nó có bao giờ như này đâu?Chắc bây giờ phải cẩn thận khi ra ngoài quá,đảm bảo nó bị mấy con chó dại khu này cắn nên mới thế ''Tubbo lúc này thì lại đang ngồi trên giường một cách thờ thẫn,tự hỏi tại sao cậu con trai của gia đình giàu có kia lại vừa lòng giúp đỡ cậu đến vậy.Ranboo cao vl,xấp xỉ cũng hơn 8 feet,quỷ hả trời?Mái tóc đen trắng kia nhìn lúc đầu thì có vẻ ảo ma nhưng nó lại hợp với anh đến kỳ lạ.Làn da của anh cũng lạ lùng không kém cạnh.Nửa người của anh hình như là màu đen và nửa còn lại lại là màu trắng.Ngoại hình thì méo tệ chút nào.Tubbo vùi đầu vào trong gối để rút ra khỏi những suy nghĩ của mình.Được một lúc,cậu lại nhẹ nhàng bước xuống giường và cầm lấy chiếc điện thoại để ngó tin tức của ngày.''Anh Tubbo,mẹ gọi anh kìa!Xuống nhanh không em cắt wifi phòng anh đấy'' ''Được rồi Lani,anh xuống ngay đây!''Đi xuống dưới nhà,Tubbo nhìn người mẹ vết thương đầy mình kia mà nghĩ về quá khứ của cậu.Jschlatt đáng lẽ là người tra mà cậu luôn tôn kính nhưng từ khi cậu phát hiện việc hắn thường xuyên rượu chè,cờ bạc cùng việc tất cả những đòn đánh khi say hay tất cả những khoản nợ đều đổ lên đầu mẹ cậu thì sự ngưỡng mộ ấy tan biến hoàn toàn.Hắn cũng không hề nhẹ tay với cậu và Lani nữa nhưng tất cả những việc ấy đều là do mẹ cậu bảo vệ mà cả hai anh em vẫn không làm sao còn mẹ thì cứ ngày một yếu dần.Tubbo phải dựa vào lực học của mình để may mắn đỗ vào một trường Cao Trung với học bổng lớn cũng như việc Lani phải lén lút tìm những bằng chứng cho thấy việc cha cô bạo lực gia đình như nào mà tống hắn vào ngục tù.May mắn thay,tất cả những công sức ấy đã được đền đáp.Gia đình của họ qua lời chỉ bảo mang yếu tố trung thực cực cao của TommyInnit thì cuối cùng cũng chuyển qua đây sống.''Tubbo,con sao vậy?'' ''Không có gì đâu mẹ'' ''À mà mai con đi học luôn ở trường Cao Trung MCYT nhé!Nghe nói là cùng trường với con trai nhà hàng xóm mới của chúng ta luôn ấy!'' ''Cái quần què unicorn gì cơ?''''Ranboo!Xuống ăn tối nào con yêu,không mẹ tẩn đấy :)'' ''Rồi rồi,con đây!'' ''Mẹ bảo giề nào?Mày đi bộ xuống đây!Trong nhà này cấm việc mày sử dụng thuật dịch chuyển của Enderman!'' ''Con xin lỗi ;-;(mấy bác thấy nó khổ không,muốn dịch chuyển cho nhanh mà nó không được cho phép,đi chửi thì lại bị mất hình tượng và bị coi là bất hiếu)'' ''Thế nào con trai,cậu bé nhà bên là bạn trai con đúng không?''Ranboo sặc nước suýt lòi mắt ra khi nghe câu hỏi của bố mình.''Bình tĩnh đi con!Thở nào!Còn anh,xách dép và lên nhà ngay!Không bữa tối!'' ''Ok em yêu ;-;'' ''À mà Ranboo,mẹ có nghe nói là có một cô bé tên Lya cùng lớp con ấy,cô bé ấy cũng đáng yêu đúng không nhỉ?" ''Mẹ...con sẽ bẻ cổ bất kì ai con nhìn thấy nếu mẹ nhắc tên con bé đó một lần nữa,nó bám theo con cả ngày,ngứa mắt thực sự'' ''Được rồi '-' Mà mai con sẽ đi học cùng với cậu bé hàng xóm tên tubbo của nhà mình nhé''Mặt Ranboo như sáng bừng lên.Mắt anh long lanh,mặt anh hạnh phúc :3(Được học cùng trường với crush thôi là trời độ lắm rồi mọi người ạ)Sáng hôm sau,nhìn ra ngoài cửa sổ vào lúc 6 giờ 30 sáng,ta có thể kịp chiêm ngưỡng cuộc chạy đua của các sinh viên trường cao trung MCYT đang phóng vội ngoài đường.''ĐM Tommy,cậu đâu có nói là hằng ngày phải chạy bộ xa như này mà méo có xe buýt đâu!'' ''Tubbo!Có phải lỗi tại tớ đâu,lỗi tại nhà trường không cho tiền xe buýt vì học sinh trường này nhà giàu,đa số có ô tô hết mà,tớ thường đi ké con xế của Ranboo nhưng méo biết vì sao hôm nay nó đi trước rồi!''Tommy vừa nói xong thì Ranboo lái vòng qua hai người bọn họ rồi kéo thẳng Tubbo lên xe,bỏ lại Tommy đang thở dốc với hai mắt trợn tròn.''Cái beep gì vậy trời?!!''''Sao cậu không đón luôn Tommy?!'' ''Cậu ấy là người lạ,cậu là hàng xóm :3''Thế là trong khi Tubbo cứ quẫy đạp trong xe thì Ranboo cứ thẳng tiến không quay đầu(mê trai bỏ bạn theo nghĩa đen luôn '-')Đến nửa tiết thứ nhất thì Tommy mới đến trường,vào lớp nhưng cậu vẫn không quên phóng ánh mắt viên đạn về phía Ranboo.Cứ thế trong cả buổi sáng,mãi mới đến giờ nghỉ trưa để tất cả có thể nghỉ ngơi một cách yên ả.''Ranboo,tao tha cho mày mỗi ngày hôm nay thôi nhưng mày đang cầm cái sổ gì trên tay đấy?!'' ''Tao ghi chép tất cả những tiết tao được học cùng Tubbo để ngồi ngắm cậu ấy và trả tiền cho người khác ghi bài hộ mình :3''Tommy mặt mày trắng bệch,đây có còn được tính là một người bình thường nữa không?MÉO!Đây là yêu quá hóa điên hóa dồ rồi.''Ranboo,tao nói thật ấy,mày thích Tubbo à?'' ''không'' ''Khai ra không ta sẽ đốt nhà mày'' ''CÓ,ĐƯỢC CHƯA?!'' ''Có thì có nhưng bé cái mồm vào,mày rống to hơn cả tao ấy!Mày định tỏ tình như nào?'' ''.....'' ''Mày đừng nói với tao là mày ngu đến mức chưa biết làm gì nhá?!'' ''Tao chưa nghĩ đến tỏ tình bao giờ cả,phải tỏ tình à?''Tommy ôm mặt mà thở dài ,đm,bạn cậu ngu đến mức này cơ à?Rồi rồi,nhưng dù gì thì tỏ tình cũng cần nhiều thời gian nên...-''Ranboo này,tao có sáng kiến hay!''-''Mày toàn tối kiến thôi''-''Câm mồm lại nếu mày muốn có người yêu!Nghe nhớ,mày tỏ tình bằng hoa đi.Nghe ảo lắm đúng không?Nhưng giờ mày cứ tuân theo kế hoạch của tao đây là mọi thứ vào đâu đó hết.Tin tao đi bạn hiền.Tao uy tín và chất lượng lắm :)''-''Ok,tao tin mày lần này nhưng nếu tao thất bại là tao sẽ đem dàn máy tính của mày đem thiêu cho con chó nhà tao mà mày lỡ cho ''lên trời''.Đồng ý không?''-''Tao lại sợ quá!Chốt kèo luôn bạn êy!Bây giờ vểnh tai lên nghe kế hoạch vĩ đại nhất mọi thập kỉ và thế kỉ của tao đây này!''--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Đôi lời từ tác giả: Chào mấy bác,là cháu-tác giả đây.Không biết hơn 2000 từ đã vừa ý các bác chưa nhỉ? :>Cái Fic này chính là lý do khiến tập one-shot của cháu thành con hoang đấy.Các bác yêu quý truyện cháu thì làm ơn hay bình luận và bình chọn với,nó sẽ giúp đời cháu vui hơn nhiều.Hết rồi,bai các bác!