KHÔNG THỂ BUÔNG TAY

Pháo hoa ở Quảng trường Thành phố được bắn cho đến 11 giờ 30 phút, hết cụm này đến cụm khác, lúc này toàn bộ quảng trường đều chìm dưới ánh sáng đỏ. Điều quan trọng là lúc này đủ loại hình vẽ đang nổ tung trên không trung, tình huống hoành tráng này trước nay chưa từng có. Liễu Anh cao hứng kéo Trần Diệu chỉ vào chỗ này chỗ kia, Trần Diệu cong môi nói chuyện cùng cô ấy.

Giang Vũ con người này cũng thật yên tĩnh, lâu lâu cúi đầu nói chuyện phiếm với Trần Diệu , thời gian còn lại cũng không nói được nhiều, anh ta liền đi lấy hai cái ghế, mua ba ly trà trái cây, bắp rang bơ cho hai người, Trần Diệu ngửa đầu nói cám ơn, anh ta tựa người vào lan can, mỉm cười lắc đầu.

Ánh lửa xẹt qua trên đầu anh ta, vẻ mặt lúc sáng lúc tối nhưng đôi mắt thì sáng như sao, có chút sạch sẽ.

Trần Diệu cúi đầu uống một ngụm trả trái cây, khóe môi chạm vào ống hút có chút đau.

Có cảm giác trong chớp mắt liền trở về thực tại, bất lực mà nhắm mắt lại.

Khoảng mười một giờ, lúc này đã không ít người rời khỏi đây, các lối đi xung quanh quảng trường gồm vỉa hè và làn đường cho xe chạy đều chật cứng người và ô tô, ngay cả xe đạp điện hay xe đạp cũng khó qua lại được. Giang Vũ đưa Trần Diệu và Liễu Anh đi một con đường khác, sau khi luồn lách qua nhiều ngõ hẻm thì cuối cùng bọn họ cũng ra tới ngoài.

Chiếc Land Rover màu đen của anh ta đang đậu ở đó và cũng rất khó để lái đi được. Giang Vũ liền gọi taxi để đưa Trần Diệu và Liễu Anh về nhà.

Xe taxi một đường trở lại khu nhà trọ Magnolia, Trần Diệu nhìn sang nói với Giang Vũ: “Cảm ơn anh, hôm nay em rất vui.”

Giang Vũ quay đầu lại, nhìn cô một cái, thấy trên tóc của cô còn vương vài miếng pháo hoa vỡ, liền vươn tay muốn gỡ ra cho cô. Trần Diệu theo phản xạ lùi về phía sau, Giang Vũ bật cười thành tiếng: “Tôi chỉ muốn giúp em lấy mấy mảnh vụn pháo hoa xuống thôi.”

Trần Diệu liền vươn tay lên tự mình lấy chúng xuống.

Giang Vũ nhíu mày nói: “Tôi hy vọng khi nào có thời gian rãnh có thể lại hẹn em ra ngoài gặp nhau.”

Trần Diệu sửa soạn lại những mảnh vụn trên tóc, gật đầu nói: “Đương nhiên rồi.”

Giang Vũ liền cong môi cười, trong lòng cảm thấy có chút vui sướng. Anh ta mở cửa xe, Trần Diệu cũng theo đó mà xuống xe, Liễu Anh ở bên ngoài đợi một lúc liền nắm tay Trần Diệu, Trần Diệu chào hỏi Giang Vũ rồi bước về phía căn hộ.

Giang Vũ đút hai tay vào túi quần đứng phía sau bọn họ, nhìn giống như một người hộ tống mà quan sát bọn họ đi vào cửa chính.

Trần Diệu quẹt thẻ đi vào cửa kính căn hộ, quay đầu nhìn lại thì thấy Giang Vũ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen vẫn đang đứng tại chỗ, thân hình cao lớn, khóe môi có chút xấu xa.

Liễu Anh cũng liếc mắt nhìn, sau khi lên thang máy liền nói: “Anh ta thực sự rất đẹp trai, hơn nữa cũng không thấy có điểm xấu nào như những tên công tử kia.”

Trần Diệu thì chưa từng thấy qua cái gì gọi là các vị công tử kia, cô cũng không biết những tên công tử đó thì có tật xấu gì, vì vậy cô im lặng không nói một lời.

Liễu Anh đụng Trần Diệu một cái: “Mình cảm thấy có thể cân nhắc anh ta một chút.”

Trần Diệu liền nở nụ cười rồi ừ một tiếng.

——

Ngày hôm sau không phải là ngày nghỉ, Trần Diệu và Liễu Anh đều phải đi làm, đến công ty thì vị thư ký mới kia cũng đã đi làm. Trần Diệu liền đến để trao đổi cùng đối phương và để quản lý Lý đưa người lên tầng cao nhất, vừa xuống dưới thì liền nghe nói Cố Diệc Cư và Triệu Nghĩa đã đưa thư ký mới ra sân bay đi công tác.

Trần Diệu thở phào nhẹ nhõm.

Cô thích công việc này và cũng không muốn từ chức.

Trong giờ nghỉ trưa.

Trần Diệu và Tiểu Vân đang trò chuyện trong phòng trà nước, lúc này chuông điện thoại vang lên, cô nghiêng đầu xem, cuộc gọi đến này là số điện thoại ở thành phố Y.

Cô thoáng dừng lại một chút, rồi mới nhấc máy.

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói của Trần Kính Khang ở đầu dây bên kia truyền tới: “Diệu Diệu.”

Lông mày Trần Diệu lập tức nhíu lại: “Có chuyện gì vậy?”

Trần Kính Khang: “Ta đang ở dưới công ty của con, con xuống đây một lát nhé, ta đem một ít đồ tới đây.”

Trần Diệu từ trên cửa sổ nhìn xuống, nhưng thật sự là quá cao nên cũng không thể thấy được tình huống phía dưới, cô mím môi: “Tôi không cần những thứ đó, ông mang đi đi.”

Trần Kính Khang nói: “Nếu con không xuống, ta sẽ không rời đi. Ta sẽ đứng mãi dưới đây chờ con.”

Trần Diệu: “… Tôi sẽ gọi bảo vệ tới mang ông đi.”

Nghe cô nói lời tuyệt tình, Trần Kính Khang vừa nghe vừa thở dài mà nói: “Con muốn kêu người tới làm lớn chuyện ở chỗ này sao, dù gì thì ngày mai ta sẽ lại đến đây.”

Trần Diệu: “…”

Trong lòng dột nhiên trở nên khó chịu, Trần Kính Khang đúng là càng lớn tuổi càng nhiều trò mà. Trần Diệu đặt ly cà phê xuống rồi xoay người đi xuống lầu. Vừa ra khỏi đại sảnh liền thấy Trần Kính Khang đứng ở cửa, hôm nay ông mặc áo sơ mi xám và quần jean đen, trên tay thực sự đang cầm đồ, mắt thì hướng lên tòa nhà.

Trần Diệu giẫm lên giày cao gót, đi tới trước mặt ông rồi nói: “Tôi đã xuống rồi, ông có thể đi rồi.”

Khi Trần Kính Khang nhìn thấy Trần Diệu, ông ta bỗng nhiên cảm thấy dường như cô đã lại cao hơn, khí thế thì ngày càng mạnh mẽ hơn, ông ta nhíu mày hỏi: “Con có phải đã xảy ra chuyện trong việc đính hôn hay không?”

Trần Diệu ôm cánh tay, nhìn thấy người qua lại ở đây hết nhìn đông lại liếc tây đến chỗ này, vì vậy cô liền đem Trần Kính Khang kéo qua một bên rồi nói: “Không liên quan gì đến các người.”

Nhìn thấy tư thế phòng bị của cô, Trần Kính Khang càng nhíu mày sâu hơn, trong mắt hiện lên vài phần không đồng tình: “Chị gái con quả thật vẫn rất quan tâm đến con. Con bé đã nói cho chúng ta biết rằng việc đính hôn của con không thành công. Con đã đắc tội với ai đó sao?”

Vốn dĩ Trần Diệu chỉ đang nhìn phong cảnh bên ngoài, không thèm nhìn đến Trần Kính Khang, nhưng đột nhiên khi nghe ông ta nói đến Trần Hân, cô liền nghiêng đầu cười khẩy: “Cô ta rốt cuộc cũng chỉ muốn nghe ngóng tin tức về tôi. Việc tôi đổi công ty thì sao, cô ta cũng nói với các người rồi đúng không?”

Trước kia khi ở Trung lập, Trần Kính Khang chưa từng đến đó, nếu có việc muốn tìm cô thì ông ta chỉ đến căn hộ để chặn đường cô mà thôi, nhưng bây giờ ông ta lại trực tiếp đến tập đoàn Thiên Sứ, điều này chắc chắn là do Trần Hân nói.

Trần Kính Khang phát hiện ra rằng bất kể ông ta nói gì, Trần Diệu luôn cố ý đi ý tứ trong lời nói của ông, ông ta thật muốn quay người rời đi, nhưng nghĩ đến tình trạng đứa con gái lớn của mình đang vừa say rượu vừa khóc lóc, ông ta khó khăn nói: “Con không cần lúc nào cũng suy đoán về lòng tốt của chúng ta như vậy. Dù sao thì cũng đã nhiều năm trôi qua, họ của con là họ Trần, là họ Trần của nhà chúng ta…”

“Dừng lại… Đừng nói nữa.” Trần Diệu giơ tay ngăn cản “Ông không có việc gì vậy tôi trở về đây.”

Một tia tức giận lóe lên giữa hai đầu lông mày của Trần Kính Khang, nhưng lại bị ông ta kìm nén lại, ông ta bóp chặt cái túi trong tay, đây là dưa muối mà Chu Lệ làm mấy ngày nay, trước đây Trần Diệu rất thích ăn nó, ông ta nhìn Trần Diệu rồi đưa dưa muối cho cô và nói: “Đây là mẹ con làm cho con.”

Trần Diệu cúi đầu nhìn xuống cái lọ trong túi và im lặng trong vài giây.

Còn thật sự nhìn vô cùng cẩn thận.

Đây quả thực là do Chu Lệ làm.

Loại dưa muối này là công thức của bà nội để lại, ngay cả khi biết nấu ăn cô cũng không học được. Trước khia Chu Lệ thường làm trong một cái lọ, đến mùa hè mới cất chúng vào tủ lạnh, Liễu Anh rất ghét Chu Lệ, nhưng cô ấy cũng phải khen món dưa muối này của Chu Lệ.

Đã hơn tám năm rồi.

Đây là lần đầu tiên Chu Lệ làm dưa muối cho cô.

Giọng nói của Trần Kính Khang so với lúc nãy ôn hòa hơn một chút: “Mẹ con cũng biết sai rồi. Nếu con có thời gian, chúng ta bốn người cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm gia đình nhé?”

Trần Diệu không nói lời nào.

Trần Kính Khang nhân cơ hội này liền nói: “Chị gái con muốn vào làm việc trong tập đoàn Thiên Sứ. Con bé chỉ vì muốn tìm mọi cách để vào tập đoàn này nên đã bị công ty cũ phát hiện. Bây giờ đang phải đối mặt với tình trạng thất nghiệp. Ta nghe nói con đang làm trong bộ phận nhân sự của công ty này, con có thể hỗ trợ nhìn một chút xem có đường nào mang chị con nhét vào đây được không?”

Đôi mắt của Trần Diệu đang từ lọ dưa muối liền ngẩng nhìn Trần Kính Khang.

Trần Kính Khang nhìn thấy Trần Diệu đang nhìn ông ta, ông ta liền khẽ cười, nụ cười này trong mắt Trần Diệu thế nhưng lại tựa như một bóng ma, cô buồn cười mà nghiêng người đi sang một bên. Dựa vào tường, trước mặt cô lúc này là một bồn hoa trước đại sảnh, che hơn nửa người, lúc này cô mới nở nụ cười giễu cợt: “Tôi nói quả không sai, Chu Lệ sao mà lại tốt như vậy, còn làm dưa muối cho tôi nữa chứ. Việc đính hôn không thành của tôi diễn ra cũng đã hơn nữa tháng, hôm nay các người mới xuất hiện, rốt cuộc cũng đều là vì Trần Hân…”

Cô nổi giận với chính mình, mới vừa rồi còn bởi vì hũ dưa muối này mà mềm lòng.

Lúc trước người đánh cô là Chu Lệ, một mực xuống tay chính là Chu Lệ, miệng lưỡi chua ngoa cũn là Chu Lệ, người mẹ Chu Lệ này đã trở thành cái gai trong lòng cô.

Nói cho cùng, một người khi không nhận được sự tôn trọng, đối với bản thân luôn bị coi là người kém cõi nhất, bỗng nhiênmột ngày được đối xử tốt, cho dù chỉ là một chút thôi thì cũng đã cảm thấy mình được xem như là bảo bối vậy.

Vừa rồi cô còn suýt chút nữa đem hũ dưa muối này xem là bảo bối.

Nói cho cùng, vẫn là bởi vì Trần Hân.

Vì Trần Hân.

Bởi vì cô ta muốn vào tập đoàn Thiên Sứ.

“Trần Diệu!” Trần Kính Khang lại nhíu mày một lần nữa, Trần Diệu lạnh lùng nhìn về phía ông ta rồi đi về đại sảnh.

Trần Kính Khang có chút nổi cáu, quay về phía cô mà nói: “Trần Diệu, với cái tính nết này của con nên việc đính hôn mới bị thất bại. Người nhà là chúng ta đây con còn không cần thì những người khác con còn để vào mắt sao?”

Trần Diệu dừng lại một chút.

Một giây sau, cô bước lên đôi giày cao gót, bước mạnh vào thang máy.

Đúng vậy.

Không ai cần cô, và cô cũng sẽ không để ai bước vào trái tim mình.

Nhưng chuyện này lại thế nào đây?

Ah–

Một người cũng rất tốt mà.

——

Máy bay từ Hải Thị đi Kyoto mất hơn ba tiếng đồng hồ, khởi hành từ sớm và đến Kyoto cũng đã 11h30 trưa. Người phụ trách khách sạn ở đây đã lái chiếc Mercedes-Benz đến đón, vừa nhìn thấy Cố Diệc Cư, anh ta cung kính chào: “Cố tổng.”

Cố Diệc Cư nới lỏng cà vạt một chút, giữa hai lông mày có chút mệt mỏi, anh hút một điếu thuốc và ngồi vào ghế sau.

Triệu Nghĩa cũng đi theo ngồi vào ghế sau, lười biếng mà vươn vai một cái, “Mệt chết tôi rồi, ngồi máy bay hơn ba tiếng đồng hồ.”

Mặc dù là ngồi ở khoang hạng nhất nhưng anh ta vẫn có chút say máy bay.

Thư ký mới tới được bố trí lái xe, người phụ trách khách sạn ngồi ở vị trí phó lái, quay đầu lại liếc nhìn Cố Diệc Cư một cái, muốn nói lại thôi

Cố Diệc Cư mở mắt ra liếc anh ta một cái rồi nói: “Đưa hồ sơ cho tôi.”

Người phụ trách khách sạn lập tức mặt mày rạng rõ: “Cố tổng…”

Vì vậy, anh ta liền quay đầu lại đưa tài liệu cho Cố Diệc Cư, bọn họ đã đợi nhà đầu tư này rất lâu rồi.

Cố Diệc Cư dùng bàn tay đang đeo đồng hồ nhận lấy nó, đặt lên đôi chân dài, tựa vào cửa sổ, ngậm điếu thuốc trong miệng cúi đầu nhìn.

Triệu Nghĩa ngáp một cái, cùng anh xem một hồi.

Thấy không có vấn đề gì, anh ta lướt điện thoại, đột nhiên, anh ta lật đến hai tin nhắn WeChat gửi tối qua và lẩm bẩm một mình: “Cô bé …”

Cố Diệc Cư dùng tay lật tài liệu.

Nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Nghĩa hỏi: “Cô bé xảy ra chuyện gì?”

Triệu Nghĩa do dự một chút, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Cố Diệc Cư: “Tối hôm qua cô ấy đi ăn tối cùng với Giang thiếu gia và xem pháo hoa…”

Hai tin nhắn WeChat này được gửi bởi Giang Vũ.

Đều là video lúc đi xem pháo hoa, bữa cơm kia còn chưa tính.

Lúc xem pháo hoa kia, Giang Vũ đã chụp cho Trần Diệu mấy bức hình vô cùng xinh đẹp. Trần Diệu cắn trà trái cây và giơ tay chặn nó. Video của anh ta đuổi theo và giọng nói nhu mì của Trần Diệu còn phát ra qua video: “Đừng chụp mà……”

Giang Vũ cười đáp lại cô: “Chỉ một tấm nữa thôi…”

Người phụ nữ trong video đang cắn một miếng táo trong miệng, hai má ửng đỏ, đôi mắt như nước.

Cố Diệc Cư trầm mặc quan sát, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Triệu Nghĩa ngẩng đầu đang định nói chuyện, thấy vẻ mặt của anh liền cứng đờ, vô thức đặt điện thoại xuống.

Nghĩ thầm.

Xong rồi.

Cố Diệc Cư không nói lời nào, quay đầu tiếp tục xem tập tài liệu trong tay, từ bên sườn mặt nhìn sang đều không nhìn ra một chút cảm xúc nào.

Triệu Nghĩa hừ lạnh một tiếng.

Anh ta thấp giọng nhắc nhở, “Cố gia của tôi ơi, cậu có lo lắng chút nào không thế? Cô gái nhỏ có thể là…”

Có lẽ đã thật sự không còn thích anh nữa, cố gắng tóm lấy cô ấy rồi để cô ấy một đường sống cũng khó khăn sao?

Tập tài liệu được khép lại.

Cố Diệc Cư nhắm mắt lại, cầm lấy điếu thuốc trên khóe môi, bóp nát nó thành từng mảnh.

Triệu Nghĩa cũng không dám mở miệng nói chuyện nữa.