Hấp Diêm Cháu Trai - Chương 1: (cốt truyện) Nhất kiến chung tình

"Tiểu Ngọc, bố mẹ tạm thời đi vắng, mẹ đã dặn qua cô rồi, lát nữa dượng và cô qua đón con nhé! Bố mẹ không ở nhà, con nhớ phải giữ gìn sức khoẻ, cũng đừng gây rắc rối cho cô, biết chưa con?"

Phương Ngọc vừa xách vali đến cạnh cửa vừa cười nói: "Con biết rồi mà. Bố mẹ cứ đi chơi thoải mái đi, không cần lo lắng cho con đâu, con sẽ ở nhà cô đợi bố mẹ về."

"Ừ, vậy bố mẹ đi đây!"

Phương Ngọc, học sinh lớp 11 đang tuổi thanh xuân phơi phới, bởi vì là người song tính nên diện mạo em thiên về xinh đẹp đáng yêu. Tuy hiện tại trong xã hội người song tính đã có một sự tán thành nhất định, nhưng vẫn còn một số kỳ thị của không ít doanh nghiệp khi tuyển dụng nhân viên, bởi vậy Phương Ngọc vẫn luôn lấy giới tính nam để sinh hoạt trong cuộc sống.

Cũng may Phương Ngọc sinh ra trong sự đùm bọc của gia đình, người nhà sẽ không quá can thiệp vào lối sống sinh hoạt hoặc lựa chọn của em, hơn nữa bố mẹ Phương Ngọc cũng là một đôi vợ chồng ân ái.

Kỳ nghỉ hè năm nay cả hai quyết định sẽ xuất ngoại hưởng thụ tuần trăng mật lần thứ n+1, Phương Ngọc tạm thời qua nhà cô ở nhờ.

Gọi là cô, nhưng thật là con út của ông bà nội đẻ khi già, tuổi Phương Ngọc hơn kém cô có 12 tuổi, vậy nên quan hệ giữa Phương Ngọc và cô rất thân thiết.

Mà lần này tới nhà cô cũng là ba năm kể từ khi cô đã kết hôn, đây cũng là lần đầu tiên Phương Ngọc gặp chồng cô, nên Phương Ngọc càng hồi hộp mong chờ không biết dượng là người như nào. (Dượng = chồng của cô, cũng nơi khác gọi là chú, mình để xưng hô là dượng cho nó...hehe)

Phương Ngọc ngồi trong phòng khách vừa lướt di động vừa nghĩ tới những việc cần chú ý khi tới nhà cô, bỗng em nhận được tin nhắn thông báo cô đã tới trước cửa nhà, cùng lúc đó chuông cửa kính koong vang lên. Phương Ngọc chạy nhanh tới mở cửa đón cô.

Cửa vừa mở liền thấy cô đứng ở nơi đó, bên cạnh là một người đàn ông cao to, nước da màu lúa mạch, dù đang mặc chiếc áo thun vẫn mơ hồ trông thấy đường cong cơ bắp cuồn cuộn, cánh tay lộ ra bên ngoài đầy đặn, săn chắc hơi đáng sợ. Cô giới thiệu đây là dượng của em.

Phương Lị mở ra hai tay ôm lấy Phương Ngọc, cười nói: "Đã lâu không gặp, dạo này cháu lớn quá. Đây là dượng của cháu, chắc đây là lần đầu cháu gặp phải không." Sau đó quay đầu nói với gã đàn ông: "Đây là cháu trai của chúng mình đó anh, Phương Ngọc, cháu nó đang học cấp 3, thành tích rất tốt, chuẩn bị thành sinh viên đại học rồi đấy nha."

Phương Ngọc nhìn về phía người đàn ông, ngoan ngoãn gọi một tiếng dượng.

Gã đàn ông tên Lý Hạo Minh, vốn dĩ gã chỉ cho rằng tới đón cháu trai qua nhà ở tạm, ai ngờ sau khi cánh cửa vừa mở ra, gã bất ngờ trông thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của thiếu niên, tim bỗng nhiên đập lỡ mất 1 nhịp.

Gã muốn dời mắt nhưng đôi mắt lại không chịu nghe theo khống chế, nó cẩn thận dò quét mỗi một bộ phận trên cơ thể của thiếu niên, làn da trắng nõn, đôi mắt to ngập nước, mũi nhỏ xinh xắn, đôi môi chưa điểm đã hồng vừa nhìn đã biết thích hợp để hôn môi, eo thon, hai chân thon dài thẳng tắp...

Ngay lúc cặp mắt câu hồn của thiếu niên nhìn về phía gã, gã mới giật mình hoàn hồn, cười ha ha vài tiếng che giấu sự thất thố vừa qua: "Hoá ra đây là cháu trai, vừa nhìn đã biết là học sinh giỏi rồi, ha ha ha."

Thấy hai cô cháu lại bắt đầu hàn huyên tiếp, trong lòng Lý Hạo Minh âm thầm mắng chửi bản thân đang bị cái quái gì vậy?

Gã tự nhận mình là một người đàn ông tốt, tuy gia thế diện mạo thuộc dạng khá giả nhưng trước nay trên phương diện tình cảm chưa từng làm loạn, cùng Phương Lị kết hôn tới nay cũng luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận.

Tuy rằng kết hôn cùng Phương Lị là vì xem mắt cộng thêm vấn đề tới tuổi, nhưng gã vẫn luôn làm tốt chức trách của 1 người chồng.

Sao lần này lại ngơ ngẩn trước cháu trai của mình, tim còn hẫng nhịp? Lý Hạo Minh tự mình xây dựng tâm lý một phen, quay sang đánh gãy cuộc đối thoại của hai cô cháu.

"Thôi thôi, thời gian không còn sớm, chúng ta nên về nhà trước, vừa lúc đến giờ ăn trưa." Nói xong, gã tiến tới trước mặt Phương Ngọc, cúi đầu nhìn Phương Ngọc: "Tiểu Ngọc, cháu để hành lý ở đâu, để dượng giúp cháu mang qua xe."

Phương Ngọc vội vàng xua tay nói không cần, hành lý ở ngay cạnh cửa nhà, tự mình xách cũng được. Nói rồi, Phương Ngọc vội vàng đi lấy hành lý.

Lý Hạo Minh không hề nghĩ ngợi lập tức muốn giúp Phương Ngọc xách hành lý, vừa vặn tay cả hai vô tình chạm vào nhau.

Bàn tay thô tráng sẫm màu phủ lên bàn tay nhỏ nhắn trắng rõn, hình thành 1 sự tương phản rõ ràng, Lý Hạo Minh cảm nhận dưới tay mịn màng mềm nại, trong lòng phát ngứa, chỉ muốn nắm lấy xoa xoa.

"Thôi nào Tiểu Ngọc, cứ để dượng mang giúp cháu đi, dượng nhà cháu khoẻ lắm."

Phương Ngọc ngượng ngùng cúi đầu cười cười: "Cảm ơn dượng."

Lý Hạo Minh cứ ngỡ nụ cười ấy in hằn vào trong tâm mình.

Xách vali lên, cả ba ra cửa, ngồi trên xe, đi về nhà Phương Lị.

.....

****tôi là dải phân cách, truyện này chỉ đăng trên wattpad SacDucHuanTam, nếu nó hiện trên web khác là web ăn cắp, ai đọc ở đó cũng là đồng phạm của kẻ cắp*****

....

Dọc đường đi Lý Hạo Minh không thể kiểm soát được bản thân không ngừng nhìn lén Phương Ngọc ngồi hàng ghế sau đang trò chuyện với Phương Lị. Thỉnh thoảng gã chủ động tung ra vài đề tài xu hướng của genZ bây giờ, cố gắng lôi kéo nói chuyện cùng Phương Ngọc. Dần dần nhắc tới một số game, truyện tranh linh tinh khiến Phương Ngọc cảm thấy hứng thú, em bắt đầu trở nên hoạt bát hơn. Ngay lúc Phương Ngọc đang nghĩ dượng là một người thú vị thì Lý Hạo Minh lại nhìn dáng vẻ rộng rãi của em mà mừng thầm trong lòng.

Chờ tới nhà Phương Lị cũng vừa hay tới giữa trưa.

Ngày thường đều là Phương Lị chuẩn bị đồ ăn, nhưng hôm nay Lý Hạo Minh có vẻ muốn thể hiện sự ga lăng nên cứ đòi tự mình xuống bếp làm một bữa tiệc cho ra trò.

"Tiểu Ngọc có kiêng ăn gì không? Cháu thích ăn gì? Cứ việc nói với dượng, để dượng làm cho."

Lý Hạo Minh nhận ra trước bản thân tự xây dựng tâm lý không thành, bởi vì bây giờ trong lòng hắn vẫn hừng hực lửa cháy, mỗi lần nhìn Phương Ngọc là lại muốn "thương" cháu nó, mặc kệ là trên tâm lý hay trên thân thể.

Phương Lị cũng vui vẻ khi thấy chồng mình đối xử tốt với cháu trai, cảm thấy đây cũng là một loại yêu thương nàng, người ta vẫn có câu "yêu ai yêu cả đường đi" mà phải không.

"Nhìn dượng cháu kìa! Trước đây hắn còn chưa bao giờ xuống bếp làm tiệc cho cô lần nào đâu! Tiểu Ngọc, cháu cứ yên tâm gọi món đi, để hắn tự mình làm một phen."

Phương Ngọc trong lòng như chảy qua dòng nước ấm, ban đầu còn hơi dè dặt khi ở nhà cô chú hai tháng này, bây giờ thì đã an tâm hơn rồi. Phương Ngọc nghĩ quả nhiên dượng là một người rất nhiệt tình ấm áp.

Sau khi nói qua về đồ ăn kiêng và sở thích, Phương Ngọc ngồi ở phòng khách xem TV tống cổ thời gian.

Chờ đến lúc Lý Hạo Minh vừa mới chuẩn bị xào rau, phát hiện nước tương đã dùng hết, kêu Phương Lị đi tiệm tạp hoá gần đây mua một lọ trở về, còn gã sẽ chuẩn bị trước một số món khác.

Phương Ngọc thấy cô đi mua đồ, dượng một mình ở phòng bếp, em hơi xấu hổ nếu cứ ngồi ì ở đây.

"Dượng ơi, một mình dượng làm được không ạ? Dượng để cháu qua giúp với ạ." Nói rồi, Phương Ngọc đi vào phòng bếp.

Lý Hạo Minh thấy Phương Ngọc tiến vào, trong lòng tràn ngập vui mừng, cũng bắt đầu cân nhắc một số tâm tư, "Ừ, Tiểu Ngọc à, chú quên không đeo tạp dề, cháu qua giúp chú lấy một cái nhé! Nó treo ngay sau cửa ấy cháu!"

"Vâng ạ". Phương Ngọc vội vàng đi lấy tạp dề, chờ đến khi cậu mang tạp dề qua, Lý Hạo Minh lại nói: "Tiểu Ngọc, giờ tay chú đang cầm đồ không tiện, cháu giúp chú đeo với."

"Vâng ạ, không thành vấn đề."

Phương Ngọc giũ tạp dề, cầm đoạn dây đeo, đang ngẩng đầu muốn giúp Lý Hạo Minh đeo lên, lại phát hiện vóc dáng cả hai chênh lệch rất lớn, mà Lý Hạo Minh lại có vẻ bận rộn không thể cúi đầu. Phương Ngọc đành phải nhón mũi chân tới gần Lý Hạo Minh, tròng lên cổ giúp gã.

Phương Ngọc không hề chú ý tới lúc này khoảng cách đôi bên đã rất gần, gần đến mức Lý Hạo Minh có thể thấy rõ sợi lông tơ trên gương mặt Phương Ngọc , gần tới mức chỉ cần Lý Hạo Minh hít sâu một hơi là có thể ngửi thấy mùi hương trên người em. Đây là mùi hương không có loại nước hoa nào sánh bằng, nó giống như một ngọn lửa đốt cháy trong lòng Lý Hạo Minh rồi lan rộng khắp toàn thậm chí tới phần háng của gã.

Ở lúc Lý Hạo Minh chậm rãi hồi vị, Phương Ngọc đã vòng ra sau lưng giúp gã thắt nút tạp dề.

"Cảm ơn Tiểu Ngọc, vậy cháu giúp chú rửa cà chua nhé."

Phương Ngọc gật đầu đồng ý, xoay người tới bồn rửa cà chua. Rửa xong thì em lại nhìn về phía Lý Hạo Minh, phát hiện Lý Hạo Minh đang bận xào rau, em tính thuận tiện thái sẵn cà chua cho dượng.

Phương Ngọc cầm dao lên, tuy bản thân chưa từng xuống bếp nhưng em nghĩ mình có thể thái được cà chua. Ai ngờ cà chua dính nước da trơn trượt, Phương Ngọc không giữ chắc, mũi dao xẹt qua ngón tay.

Ngón tay xoẹt qua, bị vẽ ra một vết máu.

"A!"

Lý Hạo Minh tuy rằng đang bận nhưng vẫn chú ý tới Phương Ngọc, vì thế ngay một giây Phương Ngọc bị thương, gã lập tức ném xuống đồ trong tay, chạy tới bên người em.

Nắm lấy tay Phương Ngọc, nhìn đầu ngón tay, không suy nghĩ liền cúi đầu ngậm lấy.

Phương Ngọc ngơ ngẩn ngẩng đầu, hai mắt trừng to nhìn Lý Hạo Minh, tuy em không hiểu chuyện tình tình ái ái nhưng giờ phút này cũng cảm giác được chỗ nào đó không đúng cho lắm.

Hành vi này đối với em và dượng mà nói, nó có vẻ quá mức thân mật.

Lý Hạo Minh cũng phản ứng lại, lưu luyến nhả ngón tay trong miệng ra, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra: "Không sao đâu Tiểu Ngọc, để dượng qua tìm đồ băng dán cho cháu."

Nói xong, gã bước ra ngoài phòng bếp.

Phương Ngọc thấy biểu hiện của dượng tự nhiên, cho rằng bản thân đã nghĩ nhiều. Có lẽ dượng là người nhiệt tình, quá lo lắng cho mình nên mới làm ra hành động như vậy.

Phương Ngọc đi theo sau Lý Hạo Minh ra khỏi phòng bếp, đúng lúc trông thấy Lý Hạo Minh đã cầm băng dán qua đây.

Lý Hạo Minh tự nhiên mà kéo cái tay bị thương của Phương Ngọc qua, làm bộ muốn giúp em dán lên.

"Ơ dượng, cái này để cháu tự làm là được ạ. Dượng không cần lo cho cháu đâu, vết thương nhỏ ấy mà, không sao đâu, dượng cứ làm tiếp đi ạ."

"Dượng không vội, đều là lỗi của dượng làm Tiểu Ngọc bị thương. Lát nữa cháu cứ qua phòng khách xem TV chơi trò chơi nghỉ ngơi nhé, đừng để miệng vết thương dính vào nước."

Phương Ngọc nghe xong cũng không nói gì thêm, Lý Hạo Minh còn đang đau lòng chết đi được. Gã không hiểu tại sao bản thân lại đi để ý tới một đứa nhóc mà gã mới gặp có mấy tiếng trước... Thôi, đành vậy... Lý Hạo Minh âm thầm nghĩ, thuận theo tự nhiên đi.

Nhưng Lý Hạo Minh không biết, con người là cái động tham lam không đáy, một khi quyết định phóng túng mặc kệ dục vọng bản thân bành trướng sẽ càng dễ phát sinh chuyện không thể vãn hồi.

Thời gian sau đó Phương Ngọc trở nên thành thật ngồi ở phòng khách xem TV, cô cũng mua nước tương trở về. Cuối cùng tới thời gian cơm trưa, cả ba ngồi quanh bàn ăn bắt đầu dùng bữa.

"Tiểu Ngọc, mau nếm thử xem tay nghề của dượng thế nào? Dượng cháu biết cháu thích ăn cay, còn đặc biệt thả lắm ớt vào đó."

"Ừm, ăn ngon lắm ạ, dượng nấu ăn giỏi thật đó." Phương Ngọc cười cười nhìn về phía Phương Lị và Lý Hạo Minh.

Thích ăn, về sau mỗi ngày làm cho em ăn. Lý Hạo Minh nhìn chiếc miệng nhỏ ăn cay ăn đến đỏ rực môi của Phương Ngọc, trong lòng gã tưởng.

Ăn xong cơm trưa, Phương Ngọc giúp cô cô cùng nhau bê bát đĩa đặt vào trong máy rửa chén, rồi cùng Lý Hạo Minh ngồi trên sô pha chơi game.

Phương Ngọc không ngờ dượng đến tầm tuổi này rồi vẫn có chung sở thích với mình, ý Phương Ngọc không phải chê dượng lớn tuổi, thật ra năm nay Lý Hạo Minh 30 tuổi, đang đúng tuổi sung mãn của một người đàn ông.

Phương Ngọc càng không nghĩ tới, đây chỉ là thủ đoạn Lý Hạo Minh muốn tiếp cận em mà thôi.

Nói tóm lại, hôm đó cả hai hoà thuận vui vẻ chơi một buổi trưa, mặc kệ trong lòng họ nghĩ cái gì, quan hệ rõ ràng tăng tiến hơn rất nhiều, hai người cực kỳ vui vẻ khi quan hệ đôi bên được kéo lại gần nhau hơn.

.....

****tôi là dải phân cách, truyện này chỉ đăng trên wattpad SacDucHuanTam, nếu nó hiện trên web khác là web ăn cắp, ai đọc ở đó cũng là đồng phạm của kẻ cắp*****

....