[Brandree/Chuyển Ver] BAD BLOOD - 1.
Lực lượng fan hâm mộ hùng hậu như một con rồng đang phi trong gió trong vòng ba giờ. Hôm nay, có một sự bám đuôi không hề nhẹ. Họ cầm trên tay những áp phích phim và phần quà nhỏ dành tặng cho thần tượng, họ nhìn thần tượng của mình một cách cuồng nhiệt.
"Cảm ơn mấy bạn nha!" Thế Anh thở dài, cúi đầu, vẫy tay, sau đó nhìn vào ống kính camera với một nụ cười ngọt ngào. Trong vòng ba giờ trở lại đây, anh không biết thứ rung chuyển kì quái nào đó đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, nhưng anh vẫn giả vờ không nghĩ tới và kiên nhẫn.
Thế Anh ngồi vào ghế của mình, đột nhiên lông mày của anh nhăn nhó, anh cắn môi và mồ hôi chảy trên trán của mình. " Thế Anh , có chuyện gì với anh vậy?" Nhân viên và fan hâm mộ nhìn anh với tâm trạng dè dặt, lo lắng.
Thế Anh nắm chặt tay thành nấm đấm và thầm thì, "Tôi chỉ là hơi cảm thấy khó chịu chút, cho tôi nghỉ khoảng năm phút. Rồi tôi quay lại." Sau đó anh đứng dậy và cúi đầu về fan như một lời xin lỗi chân thành. Anh từ chối sự giúp đỡ của nhân viên, đứng dậy, và giữ phong thái mặc nhiên bình thường, và từ từ ra chỗ một chiếc xe SUV cách đó không xa.
Thế Anh mở cửa, đi vào trong một cách từ tốn, sau đó vẫy tay của mình một cách nhẹ nhàng về phía bên ngoài xe, rồi từ từ đóng cửa lại. Cửa sổ của chiếc xe SUV khép lại chặt, cảnh bên ngoài vẫn có thể được nhìn thấy từ bên trong, nhưng người đứng bên ngoài thì lại không thể thấy bên trong xe.
"Cuối cùng cũng quay lại đây rồi sao?" Một chất giọng trầm nhưng lại rất quyến rũ, đang nói chuyện về phía người đàn ông đang ngồi ở hàng ghế sau. Gương mặt của hắn rất đẹp trai nhưng biểu cảm nhìn thoáng qua lại rất lạnh nhạt. Đó là Trần Thiện Thanh Bảo , một trùm xã hội đen khét tiếng, đang cầm một khẩu súng lục trong xe SUV chĩa vào Bùi Thế Anh .
Thế Anh khom người lại và bước đi về phía trước hai bước một cách nặng nhọc, quỳ xuống chân người đàn ông kia. Anh cúi đầu và thầm thì, "Xin cậu hãy cho tôi thêm nửa tiếng để kí hợp đồng với những người còn lại. Một số người thì ở xa, một số người thì đã phải chờ từ tối qua. Tôi cũng không muốn đáp ứng cho lắm nhưng đành phải vậy"
"Nên đó là cách anh làm tim tôi tan nát sao?" Thanh Bảo nâng cầm của Thế Anh và ép anh nhìn hắn. Đôi mắt màu đen huyền của Thế Anh gặp được Thanh Bảo . Anh cảm thấy đáng lí ra mình không nên sử dụng cái chữ "đáp ứng". Thế Anh cảm nhận được hơi thở cực kì nguy hiểm trong từng lời nói cất ra và ánh mắt đầy ý đồ của Thanh Bảo , cái ruột dưới của anh giờ cứ bồn chồn mà khít chặt liên hồi.
"Tôi có thể cho anh thêm nửa tiếng được đấy" Thanh Bảo gỡ cái tay của anh ra.
"Nhưng, với cái giá là, anh phải chấp nhận một giờ giáo huấn dụng cụ cho ngày hôm nay. Anh sẵn sàng làm việc này chứ, Thế Anh?" Thanh Bảo cũng quỳ xuống theo, nhìn những con người ngoài đường đang nói nhau thầm thì.
Thế Anh cau mày, tỏ ra vẻ thẹn thùng. Từ trước tới giờ, Thanh Bảo chưa bao giờ sử dụng "dụng cụ" vào người anh, nhưng nghe đến những từ ngữ kèm theo sau đó đủ doạ cho anh sợ hãi.
"Trả lời mau!" Thanh Bảo ra lệnh, giọng không lạnh nhạt, nhưng hắn vẫn thô bạo rút bộ điều khiển từ xa khỏi tay và chỉnh lên mức độ cao nhất.
"Ưm..."
Sự rung mạnh ở lỗ đằng sau khiến Thế Anh gần như không thể nâng đỡ người mình được nữa, anh không thể nào ngừng rên rỉ trong sự nhục nhã. Thanh Bảo đang thúc ép anh trả lời.
"Tôi sẵn lòng...sẵn lòng...xin thưa thưa...Ngài..."
Mắt của Thế Anh rỉ thành nước khi nhẫn nại nói ra. Thanh Bảo không định buông tha cho anh ngay, cái trứng rung vẫn còn đang hoạt động ở mức độ cao nhất, làm cái lỗ nhạy cảm của Thế Anh trở nên nổi loạn, chân của anh giờ rã rời.
Lúc mà Thế Anh suy sụp dã man, tay bám vào đùi của Thanh Bảo cầu xin, hắn mới chịu chỉnh cái điều khiển từ xa kia xuống mức thấp nhất. Hắn đỡ vai của Thế Anh lên và dựng người anh ngồi thẳng. Hắn từ từ lau đi nước mắt từ đôi mắt kia, rồi vuốt tóc chỉnh cà vạt lại cho anh. Bằng việc bộc lộ ra vẻ dịu dàng và cẩn trọng đó, Thế Anh cho hắn thấy rõ lần nào cũng sẽ giống như vậy.
"Tôi cho anh thêm nửa tiếng. Đến giờ mà chưa về, đừng trách tôi tại sao không khách sáo với anh" Thanh Bảo xoa bóp quần của Thế Anh bằng những ngón tay của mình, nhẹ nhàng ấn vào vị trí lỗ sau của anh, làm cái người đang quỳ kia run lên.
Thế Anh mở cửa ra ngoài, vẫn là một nụ cười kiểu bình thường kia trên gương mặt của mình. Anh đi về phía đám đông. Cơ mà cái lỗ đằng sau vẫn chứa cái thứ vật lạ lẩm làm anh cảm thấy khó chịu, nhưng anh cam chịu được. Anh kí tên và chụp tập thể mà không cảm thấy mất kiên nhẫn.
Thanh Bảo nhìn Thế Anh , cười như là một thiên thần, từ cửa sổ cái xe. Tay của hắn đang di chuyển dần vào trong cổ áo và hắn có thể cảm thấy một vết sẹo sâu trên vai trái của mình.
"Thế Anh , nhìn anh thật tốt bụng và thân thiện với mọi người, cớ sao mà anh lại đối xử tàn nhẫn với tôi đến như vậy!"
Thanh Bảo thầm thì trong tim của mình, tay trái của hắn nghiến lại. Hắn không bao giờ quên được chuyện ngày hôm đó, ngày mà người hắn bê bết máu, và hắn phải cầm cự cả thân thể mình đến hơi thở của cùng. Và Thế Anh, nói ra luôn là người hắn yêu nhất, lại nghe lời xúi giục của Đình Khanh và đâm hắn vào bờ vai trái của mình. Cảm thấy vô giá trị lúc đó, tim của hắn tan nát, hắn tức tối nhảy xuống biển sâu...
Sinh ra không được đền ơn đáp nghĩa, nhưng đó chưa là định mệnh hắn phải nhận lấy!
Hắn rời khỏi địa ngục, sống trở lại, và trở nên tàn độc cùng với việc lạnh nhạt hơn bao giờ hết. Hắn sẽ thanh trừng Thế Anh! Bắt giam anh, ra lệnh anh, giáo huấn anh, thuần hoá anh! Chỉ với những cách đó, anh mới hoàn toàn thuộc về hắn, và anh sẽ không bao giờ rời xa khỏi vòng tay của hắn một lần nào nữa!